{--} Diễn đàn ABC21 Trần Phú 2009-2012 {--}
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

{--} Diễn đàn ABC21 Trần Phú 2009-2012 {--}

Diễn đàn học sinh lớp A21
 
Trang Chínhmặt tiền forumGalleryLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập
Bài gửi sau cùng keke
Bài gửingười gửithời gian
[�] Chương 276: Đồng dưỡng dâu… Wed Dec 18, 2013 11:08 am
[�] beat guitar xin anh đừng Fri Sep 13, 2013 7:15 pm
[�] Great-Teacher-Onizuka Sat Jul 21, 2012 4:15 pm
[�] Điểm thi nghề trường THPT Trần Phú Sat Jul 14, 2012 8:27 pm
[�] tam biệt nhé - Lynk Lee ft. Phúc Bằng Wed Jun 13, 2012 12:59 pm
[�] Viết cho A21 nhé Sun Jun 03, 2012 7:59 pm
[�] vẽ tranh cát theo bài "nhật ký của mẹ" Wed Mar 07, 2012 12:36 pm
[�] hình lớp mình :D Sat Jan 21, 2012 4:15 pm
[�] ảnh trại xuân Trần Phú 14/01/2012 Sat Jan 21, 2012 4:03 pm
[�] ảnh đi chơi Hàm Thuận Nam Sat Jan 21, 2012 3:44 pm
[�] tiểu sử AD Thu Jan 19, 2012 6:04 pm
[�] [TRUYỆN DÀI KỲ] ANH HÙNG KÝ CHAP I Mon Nov 07, 2011 11:06 pm
[�] clip sinh nhật chú Hoàng 20/10/2011 Sun Oct 23, 2011 9:47 pm
[�] “NHÂN VẬT NGUY HIỂM NHẤT THÁNG” Thu Sep 15, 2011 1:04 pm
[�] [bàn tròn] Thảo luận vấn đề áo lớp Thu Sep 01, 2011 9:27 pm
[�] GiÁO TRÌNH SINH HỌC 12 Wed Aug 31, 2011 1:08 pm
[�] Thông báo đi chơi 7-8 :)) Tue Aug 02, 2011 12:39 pm
[�] [Clip] Draw with me Sun Jul 31, 2011 7:36 pm
[�] [HOT HOT] ảnh đi đầm sen nước 2/6 Mon Jul 04, 2011 3:18 pm
[�] tình yêu là gì? Fri Jul 01, 2011 4:30 pm

 

 Những câu chuyện tình hay nhất !

Go down 
Tác giảThông điệp
CKmd
¸.•'´¯) ¸,ø¤°``°¤ø,¸(¯`'•.¸Resent the night¸.•'´¯) ¸,ø¤°``°¤ø,¸(¯`'•.¸
¸.•'´¯) ¸,ø¤°``°¤ø,¸(¯`'•.¸Resent the night¸.•'´¯) ¸,ø¤°``°¤ø,¸(¯`'•.¸
CKmd


phe : Nữ Tổng số bài gửi : 945
điểm : 1059
phần thưởng : 4
Birthday : 31/12/2006
Join date : 22/04/2010
Age : 17
Đến từ : ....mY heAven++=!

Những câu chuyện tình hay nhất ! Empty
Bài gửiTiêu đề: Những câu chuyện tình hay nhất !   Những câu chuyện tình hay nhất ! EmptySat May 08, 2010 10:02 pm

Những con búp bê
Tôi có một người bạn trai, người đã lớn lên cùng tôi. Tên anh ấy là Jin.
Tôi luôn coi anh như một người bạn cho đến năm ngoái, khi chúng tôi
cùng tham gia buổi đi chơi của câu lạc bộ, tôi nhận ra mình đã yêu anh.




Những câu chuyện tình hay nhất ! 12313940080348_yume_photo
Trước khi buổi đi chơi kết thúc, tôi thú thật tình yêu của mình. Chẳng
bao lâu sau, chúng tôi thành một đôi.

Nhưng chúng tôi yêu theo những cách khác nhau. Tôi luôn luôn chỉ tập
trung vào anh, còn bên cạnh anh, có quá nhiều cô gái khác. Đối với tôi,
anh là duy nhất. Còn đối với anh, có lẽ tôi chỉ như một trong số các cô
gái kia thôi.

“Anh muốn đi xem phim không?” - Tôi hỏi. “Anh không thể”. “Tại sao? Anh
cần học bài hả?” - Nỗi thất vọng đang làm trái tim tôi quặn lại. “Không…
Anh phải đi gặp một người bạn”.

Anh luôn như thế. Anh gặp gỡ các cô gái trước mặt tôi, như thể chẳng có
gì. Đối với anh, tôi chỉ là một người bạn gái. Từ “yêu” chỉ được nói ra
từ miệng tôi. Từ khi biết anh, tôi chưa bao giờ được nghe anh nói “anh
yêu em” trước.

Với chúng tôi, chẳng có ngày lễ kỷ niệm nào. Từ ngày đầu tiên anh đã
không nói điều gì, rồi cứ thế 100 ngày, 200 ngày... Hàng ngày, trước khi
tạm biệt, anh chỉ đưa cho tôi một con búp bê, hàng ngày, chắc chắn thế.
Tôi không biết tại sao.

Rồi một ngày…

“Jin, em…” - Tôi ngập ngừng.

- “ Sao? Em cứ nói đi…”

- “Em yêu anh”

- “Em… Ừm, thôi cầm lấy con búp bê này và về nhà đi”.

Đó là cách anh ấy lờ đi “ba từ” của tôi và đưa cho tôi con búp bê. Rồi
anh biến mất. Những con búp bê tôi nhận được từ anh hàng ngày đã đầy ắp
căn phòng.

Rồi sinh nhật lần thứ 15 của tôi. Sáng sớm tỉnh dậy, tôi hình dung tới
một bữa tiệc với anh, và chỉ ngồi trong phòng chờ anh gọi điện. Nhưng
bữa trưa trôi qua, bữa tối trôi qua, rồi bầu trời tối đen… Anh vẫn không
gọi.

Tôi quá mệt mỏi, không còn có thể chờ đợi điện thoại thêm được nữa. Rồi
khoảng 2 giờ sáng, bất chợt anh gọi điện cho tôi và đánh thức tôi dậy.
Anh nói tôi ra khỏi nhà. Tôi cảm thấy thật vui và chạy ra ngoài đầy hạnh
phúc.

- “Jin!”

- “Đây… Em cầm lấy đi…” - Lại nữa, lại một con búp bê nhỏ.

- “Thế này là thế nào?”

- “Hôm qua anh chưa đưa nó cho em, nên giờ anh đưa. Anh về đây, chào
em”.

- “Chờ đã! Chờ đã! Anh có biết hôm nay là ngày gì không?”

- “Hôm nay?”

Tôi cảm thấy rất buồn, tôi nghĩ rằng anh sẽ nhớ ngày sinh nhật của tôi.
Anh quay người đi tiếp như thể không có gì xảy ra. Rồi tôi hét lên: “Chờ
đã!”

- “Em muốn nói gì sao?” - Jin hỏi.

- “Hãy nói với em, nói với em anh yêu em…”

- “Gì cơ?”

- “Hãy nói cho em nghe” - Tôi giữ chặt lấy anh.

Nhưng anh chỉ nói những lời lạnh lùng: “Anh không muốn nói những lời đó
một cách quá dễ dàng, nếu em khát khao muốn nghe, hãy tìm người khác”.

Rồi anh đi. Đôi chân tôi tê cóng. Tôi quỵ xuống đường. Anh không muốn
nói yêu tôi dễ dàng. Có lẽ anh không phải là người phù hợp với tôi…

Một tháng sau…

Tôi đã lấy lại được tinh thần và đi học. Nhưng vết thương lòng tưởng sắp
lắng xuống lại bị khơi lên. Tôi nhìn thấy anh trên phố, với cô gái
khác. Trên khuôn mặt anh là nụ cười, cái mà anh chưa bao giờ cho tôi
thấy, khi anh chạm vào con búp bê…

Tôi chạy thẳng về nhà và nhìn vào những con búp bê trong phòng. Những
giọt nước mắt rơi xuống. Tại sao anh lại đưa chúng cho tôi?

Những con búp bê đó có lẽ là do những cô gái khác chọn. Cơn tức giận
bùng lên, tôi ném chúng ra khắp nơi.

Chợt điện thoại reo. Đó là anh. Anh nói tôi đi tới bến xe buýt gần nhà.
Tôi cố gắng bình tĩnh và bước tới điểm hẹn. Tôi không ngừng nhắc nhở bản
thân mình hãy quên anh ta đi, rằng tất cả rồi sẽ chấm dứt. Và anh xuất
hiện trong tầm mắt tôi, hai tay đang ôm một con búp bê lớn.

Jin nói: “Jo, anh nghĩ em đã tức giận, em vẫn đến sao?”.

Tôi không thể ngăn mình ghét anh, ghét cái thái độ như không có chuyện
gì xảy ra và còn trêu đùa nữa. Rồi, anh lại đưa con búp bê ra như vẫn
làm.

“ Em không cần nó” - Tôi lạnh lùng.

- “Gì cơ? Tại sao?”.

Tôi giật lấy con búp bê từ tay anh và ném xuống đường. “Em không cần con
búp bê này, em không cần nó nữa. Em không muốn gặp lại một người như
anh!”.

Tất cả những lời từ sâu trong tôi cứ thế tuôn ra. Nhưng không như những
lần khác, đôi mắt anh run run. “Anh xin lỗi” - Anh nói rất nhỏ. Rồi anh
bước ra đường để nhặt con búp bê lên.

- “Anh thật ngốc! Sao anh lại nhặt nó? Ném đi!”. Nhưng anh lờ tôi và đi
tới chỗ con búp bê. Rồi tiếng còi inh ỏi, một chiếc xe tải lớn đang lao
về phía anh.

“Jin! Tránh ra! Tránh ra mau!” - Tôi hét lên. Nhưng anh không nghe thấy
tôi, anh cúi xuống nhặt con búp bê. “Rầm!” - âm thanh thật khủng khiếp.

Đó là cách anh ấy chia xa tôi. Đó là cách anh ấy ra đi mà thậm chí không
mở mắt để nói với tôi một lời. Tôi đã sống từng ngày, từng ngày với cảm
giác tội lỗi và nỗi buồn thắt ruột vì mất anh.

2 tháng sau…

Khi đã tạm lấy lại cân bằng, tôi bắt đầu để ý đến những con búp bê - món
quà duy nhất anh để lại cho tôi kể từ ngày hai đứa bắt đầu hò hẹn. Tôi
nhớ những ngày bên anh và bắt đầu đếm “một…hai…ba…” lần lượt từng con
búp bê.

“… Bốn trăm tám mươi tư, bốn trăm tám mươi lăm... ” Ấy là con số kết
thúc. Tôi lại bắt đầu khóc, với một con búp bê trong tay tôi. Tôi ôm nó
thật chặt, rồi bất ngờ…

- “Anh yêu em, anh yêu em!” - Tôi giật mình, đánh rơi con búp bê xuống.

- “Anh yêu em?” - Tôi nhặt con búp bê lên và ấn tay vào bụng nó.

- “Anh yêu em, anh yêu em!” - Không thể nào! Tôi ấn vào bụng tất cả các
con búp bê.

- “Anh yêu em!”

- “Anh yêu em!”

- “Anh yêu em!”

Những lời nói đó cứ phát ra không ngừng. Tại sao trước đây tôi không
nhận ra? Rằng trái tim anh ấy luôn ở bên cạnh tôi, che chở tôi. Tại sao
tôi đã không nhận ra anh yêu tôi nhiều như thế này!

Tôi nhặt con búp bê ở dưới gầm giường và ấn tay vào bụng nó, đó là con
búp bê cuối cùng, con búp bê đã bị rơi xuống đường. Máu của anh thấm lên
nó. Giọng nói lại phát ra, giọng nói mà tôi nhớ da diết:

“Jo, em biết hôm nay là ngày gì không? Mình đã yêu nhau 486 ngày. Em
biết 486 là gì không? Anh không thể nói anh yêu em, bởi… bởi vì anh quá
nhút nhát. Nếu em tha thứ và nhận lấy con búp bê này, anh sẽ nói rằng
anh yêu em, mỗi ngày, cho tới khi anh chết. Jo, anh yêu em…”

Những giọt nước mắt lại trào ra. Tại sao? Tôi hỏi trời, tại sao chỉ đến
lúc này tôi mới nhận ra điều đó? Anh đã không thể ở bên tôi, nhưng anh
đã yêu tôi cho tới phút cuối cùng.





















































-----------------------------------------------------------CK-------------------------------------------------------------------------------

Tình Yêu Đích Thực






Đã một năm kể từ khi Susan bị mù vì một chẩn đoán sai của bác sĩ, cô
đột ngột bị ném vào thế giới của bóng tối, tức giận, tuyệt vọng và mặc
cảm. Và tất cả những gì đủ để cô còn bám víu vào cuộc sống là vì bạn
trai cô - Mark.

Mark là một sĩ quan quân đội. Anh rất yêu Susan, đã nhìn thấy cô tuyệt
vọng đến mức nào, anh quyết định giúp Susan lấy lại được sức mạnh và tự
lập. Đầu tiên, anh tìm cho cô một công việc dành cho người khiếm thị.
Nhưng làm sao cô đến chỗ làm việc được đây ? Mark đề nghị đưa cô đến chỗ
làm hằng ngày, dù hai người ở hai đầu thành phố. Tuy nhiên sau đó, Mark
nhận ra rằng đó không phải là giải pháp. Susan sẽ phải tự mình đi xe
buýt, tự đến chỗ làm - đó mới là cách đúng. Nhưng Susan rất nhạy cảm, cô
ấy sẽ phản ứng thế nào ? Đúng như với Mark nghĩ, Susan hết sức hốt
hoảng khi nghe tới việc mình phải tự đi xe buýt. "Em bị mù" mà"- Cô phản
ứng bằng giọng cay đắng - "Làm sao em biết em sẽ đi đến đâu? Anh bỏ rơi
em phải không ? "

Mark rất đau lòng khi nghe những lời đó, nhưng anh biết phải làm gì. Anh
hứa sẽ cùng cô đi xe buýt mỗi sáng và mỗi chiều, bao lâu cũng được, cho
đến bao giờ cô quen với việc đi xe buýt.Trong hai tuần liền, Mark trong
bộ đồng phục quân đội, đi theo Susan đến nơi làm việc. Anh dạy cô làm
sao để sử dụng các giác quan khác, nhất là thính giác, để biết mình đang
ở đâu và làm sao để quen với môi trường mới. Anh cũng giúp cô làm quen
với những người lái xe buýt, nhờ họ để mắt đến cô, giữ cho cô một chỗ
ngồi hằng ngày ... Cuối cùng, Susan nói cô có thể tự đi được.

Sáng thứ hai, lần đầu tiên, họ đi theo hai hướng khác nhau.

Thứ ba, thứ tư, thứ năm... Mỗi ngày Susan đều tự đi xe buýt đến chỗ làm
và đón xe buýt đi về. Susan cảm thất rất vui vì cô vẫn tự mình làm được
mọi việc. Thứ hai của 5 tuần sau đó, Susan đón xe buýt đi làm như mọi
khi. Khi cô đang đóng tiền mua vé tháng cho người lái xe, bỗng anh lái
xe nói: "Tôi thật ghen tỵ với cô đấy nhé !". Susan không biết có phải
anh ta nói với mình không. Nhưng nói cho cùng, có ai mà lại đi ghen với
một cô gái mù đang đấu tranh để mà sống chứ? Cô hỏi:

- Sao anh lại ghen với tôi được ?

- Vì cô được quan tâm và bảo vệ. Cô quả là hạnh phúc !

- Tôi được bao vệ ? Anh nói thế tức là sao ?

- Suốt mấy tuần qua, sáng nào tôi cũng thấy một chàng trai mặc đồng phục
quân đội lái xe theo, rồi đứng bên kia đường nhìn cô xuống xe. Anh ta
nhìn theo đến khi cô đi qua đường an toàn, đi vào nơi cô làm việc và vẫy
tay chào cô rồi mới lái xe đi. Cô quả là một người may mắn !

Susan khóc. Vì cô không nhìn thấy Mark nhưng cô cảm thấy Mark ở bên
cạnh. Cô là người may mắn vì cô đã nhận được một món quà mà cô không cần
phải nhìn thấy tận mắt để tin: món quà của tình yêu có thể mang ánh
sáng đến những nơi nhiều bóng tối nhất. Tình yêu đích thực không bao giờ
gục ngã.












Những câu chuyện tình hay nhất ! 12313938885116_yume_photo


-------------------------------------------------------------------CK--------------------------------------------------------------------------

Mưa và Nước Mắt






Và cũng thật bất ngờ khi cô chấp nhận lời đề nghị ấy. Lặng lẽ và trầm
tư. Có lẽ từ rất lâu, cô đã biết anh không thuộc về riêng mình một cách
tuyệt đối. Anh giống như một cơn gió, mà gió sẽ thổi mãi chứ không bao
giờ dừng lại ở một người nào cả.

Anh là một chàng trai rất phong lưu. Với vẻ bề ngoài điển trai cùng một
tính cách phóng khoáng, đã không biết bao cô gái theo đuổi anh, cho dù
biết anh và cô là một cặp.


Còn cô là một người con gái hiền thục và dịu dàng. Cô không có vẻ đẹp
sắc sảo, hiện đại như bao cô gái đang theo đuổi anh. Mặc dù biết anh là
một người có tính trăng hoa, nhưng cô vẫn yêu anh thắm thiết và chung
tình. Yêu trong thấp thỏm, lo âu. Yêu trong đau khổ.


Những câu chuyện tình hay nhất ! 12313940194018_yume_photo

Cô rất thích những ngày trời mưa và cũng rất thích đi dưới mưa. Mỗi lần,
khi cô chạy ra khỏi ô để dầm mưa, để được cười nói và nhảy nhót dưới
mưa, anh cũng luôn muốn cùng cô làm những điều mà cô thích. Nhưng những
lúc ấy, cô đều ngăn anh lại.

“Tại sao em lại không để anh cùng dầm mưa với em vậy?"- anh hỏi cô lòng
đầy thắc mắc. "Bởi vì em sợ anh sẽ bị cảm". Cô nhẹ nhàng nắm chặt tay
anh và trả lời. "Nếu dầm mưa mà sợ bị cảm sao em vẫn còn làm?".



Câu hỏi này của anh, cô không bao giờ trả lời, chỉ khẽ mỉm cười rồi đưa
cái nhìn vào xa xăm. Rồi cuối cùng, anh vẫn phải chịu thua và chấp nhận
làm theo yêu cầu của cô. Bởi vì khi ấy, anh cảm thấy chỉ cần nhìn thấy
cô hạnh phúc, nhìn thấy cô cười là anh cũng vui rồi.



Nhưng khoảng thời gian hai người được vui vẻ ở bên nhau ấy cũng không
kéo dài được lâu. Anh đã yêu một người con gái khác. Cô gái này có một
vẻ đẹp đến say lòng người, phong cách hiện đại của cô khiến bao chàng
trai theo đuổi. Và anh cũng không ngoại lệ. Anh si mê, tìm mọi cách
chinh phục người con gái ấy mà quên mất sự tồn tại của cô.



Một ngày kia, khi anh và cô cùng ngồi ăn tối với nhau, anh đã đưa ra đề
nghị chia tay. Mặc dù trong lòng anh cảm thấy có chút áy náy, mặc dù anh
chưa thể hiểu được tình cảm của mình dành cho cô bây giờ còn được bao
nhiêu. Nhưng có lẽ anh không nhận ra rằng mình đang theo đuổi một cái gì
đó phù phiếm và đang đánh mất đi một điều gì đáng quý.



Và cũng thật bất ngờ khi cô chấp nhận lời đề nghị ấy. Lặng lẽ và trầm
tư. Có lẽ từ rất lâu, cô đã biết anh không thuộc về riêng mình một cách
tuyệt đối. Anh giống như một cơn gió, mà gió sẽ thổi mãi chứ không bao
giờ dừng lại ở một người nào cả.



Buổi tối hôm ấy, chàng trai lại đưa cô gái về nhà lần cuối cùng. Không
hẹn mà trời bất chợt đổ mưa. Cô lại rút tay ra khỏi tay anh, chạy lên
trước và xoay vòng đón nhận những hạt mưa mát lạnh.



Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn, thân thương của người con gái mà mình đã yêu và
phụ lòng, lòng chàng trai bất chợt dâng lên một thứ cảm giác thật khó
tả. Hổ thẹn và xót xa. Trong khoảng khắc, anh bỗng thấy tình yêu thương
đối với cô trỗi dậy. Lần đầu tiên, chàng trai không làm theo yêu cầu của
cô gái.



Anh bước đến bên cô dưới làn mưa dày đặc, nhẹ nhàng đặt lên môi cô nụ
hôn mà anh nghĩ là lần cuối cùng và nói: "Anh thật sự xin lỗi vì đã làm
em đau lòng! Nhưng những ngày cùng em đi dạo dưới mưa là những ngày mà
anh cảm thấy vui nhất".



Anh vừa nói dứt lời thì cô bật khóc. Những giọt nước mắt lẫn trong nước
mưa buốt lạnh. Chàng trai lại ôm cô gái vào lòng, thật chặt, thật chặt,
cảm nhận được bờ vai nhỏ bé của cô đang run lên vì đau khổ.



Rất lâu sau, anh mới lên tiếng: "Có một điều này anh muốn hỏi em từ rất
lâu rồi. Vì sao mỗi khi trời mưa, em đều không muốn để anh cùng em dầm
mưa vậy?". Im lặng một hồi lâu, cô gái mới cất tiếng trả lời: "Bởi vì,
em không muốn anh nhận ra rằng... em đang khóc...".



Câu trả lời của cô gái lẫn trong tiếng mưa khiến trái tim chàng tan ra
trong bao ý nghĩ sai lầm. Anh hiểu ra rằng cô gái đã yêu anh nhiều như
thế nào, yêu trong đau khổ và dằn vặt. Và anh đang vô tình khiến trái
tim cô nhỏ lệ. Một sự bù đắp sẽ là không muộn nếu như bây giờ anh đã
nhận ra tình cảm chân thành mà cố ấy dành cho mình... tất cả. Chỉ gói
gọn trong mưa và nước mắt!



--------------------------------------------------------------------CK-------------------------------------------------------------------------

Người Bạn Đồng Hành Của Tình Yêu !






Người ta kể rằng, một ngày kia, tất cả các cảm xúc và tính cách cùng
tụ họp trên Trái Đất. Sau khi Nhàm Chán ngáp đến lần thứ ba, Chân Thành
nghĩ ra một ý định:
- Bọn mình chơi trốn tìm đi!

Chân Thành nói xong, Nhiệt Tình và Nỗ Lực đồng ý liền. Hào Hứng thì phấn
khích. Lượng Lự, sau khi nghĩ đi nghĩ lại, cũng bị thuyết phục cùng
chơi. Thậm chí cả Thờ Ơ, vốn chẳng có hứng thú gì cả, cũng muốn cùng
tham gia. Còn Sự Thật, dù đồng ý tham gia nhưng lại cho rằng mình chẳng
muốn trốn đi đâu cả. Kiêu Ngạo nói tró "trốn tìm" thật trẻ con, còn Nhút
Nhát thì không muốn thử rủi ro.



- Một, hai,ba... Chân Thành nhắm tịt mắt lại và bắt đầu đếm.


Niềm Tin bay thẳng lên trời, với Niềm Tin thì không có điều gì là không
thể! Chiến Thắng thì trèo lên đỉnh ngọn cây cao nhất, và Ghen Tỵ chạy
ngay đến nấp sau cái bóng của Chiến Thắng. Rộng Lượng đã đi trốn ở một
chỗ rất bí mật, nhưng lại nhường chỗ trốn cho một ngừơi bạn. Ngược lại,
Ích Kỷ đã tìm đựơc môt chỗ trốn vừa kín đáo, vừa dễ chịu, nhưng lại
chẳng cho ai trốn cùg. Nói Dối thì trốn dứơi đáy đại dương, tối âm u.
Nồng Nhiệt và Khát Vọng thì trốn trên đỉnh những ngọn núi lửa nóng bỏng.
Còn Hay Quên thì... (mm... xin lỗi nhé, mình quên mất chỗ bạn ấy trốn
rồi).

- Một triệu! - Chân Thành đã đếm xong và mở mắt ra.


Khi lại gần hồ nước, Chân Thành tìm thấy ngay Vẻ Đẹp, cô ấy mải mê ngắm
mê ngắm mình dưới hồ đến mức bị tìm thấy trứơc tiên. Do Dự, nghĩ tới
nghĩ lui, cuối cùng ngồi trên cái hàng rào, chẳng thể quyết định là mình
sẽ nhảy xuống bên nào, thế nên cũng bị tìm thấy ngay lập tức.

Lần lượt, Chân Thành tìm thấy tất cả mọi người: Khéo Léo trốn giữa những
cọng cỏ tươi; Sầu Muộn trong một cái hang tối ẩm ướt; Nồng Nhiệt và
Khát Vọng ở trên núi lửa. Ích Kỷ thì khỏi phải tìm vì cậy ta đang cuống
cuồng chạy trốn ra khỏi cái chỗ tưởng như êm ấm của mình khi bị một bầy
ong tấn công - và tất nhiên, chẳng có ai giúp, vì ban đầu, cậu đã chiếm
chỗ trốn đó một mình. Và Nói Dối đựơc tìm thấy trên cầu vồng (Tất nhiên,
đây là một lời nói dối, vì Nói Dối trốn dưới đáy đại dương cơ mà, bạn
có nhớ không? )



Nhưng chỉ còn Tình Yêu là không thấy đâu cả. Chân Thành đi tìm sau những
cái cây cổ thụ, dứơi những con sông, trên đỉnh núi..., nhưng Tình Yêu
vẫn biệt tăm. Tình Yêu lúc nào cũng khó tìm như vậy!



Sắp sửa cỏ cuộc, chợt Chân Thành nhìn thấy một bụi hoa hồng đầy gai đang
rung rinh. Chân Thành nhặt một cành câu to và đập vào bụi hoa hồng vài
lần xem có ai đang nấp không. Chợt có ai kêu thét lên rất đau đớn - gai
của những bông hoa hồng đã đâm vào mắt của Tình Yêu. Quá hối hận, Chân
Thành rối rít xin lỗi và hứa rằng từ đó trở đi, Chân Thành sẽ luôn ở bên
cạnh để dẫn đường cho Tình Ỷêu. Những ngừơi bạn khác rất thương Tình
Yêu nên cũng quây quần xung quanh, nói rằng họ sẽ lần lượt chăm sóc cho
Tình Yêu.



Kể từ đó, Tình Yêu có rất nhiều người bạn Cảm Xúc, có lúc đi với người
bạn này và có lúc đi với người bạn khác. Nhưng ngừơi ta nói với nhau
rằng Tình Yêu và Chân Thành thì lúc nào cũng đi cùng với nhau.



Những câu chuyện tình hay nhất ! 12313940928393_yume_photo

--------------------------------------------------------------------CK------------------------------------------------------------------------


Mưa lạnh thiên đườnG









Từng giọt mưa cứ rơi, khiến người con gái trong căn phòng nhỏ càng
thấy lòng cô đơn… Dù biết quá khứ chỉ là quá khứ, dù biết hôm nay tôi
không có anh, nhưng tôi vẫn nhớ... Không có tình yêu nào là vĩnh cửu,
chỉ còn lại đây những phút giây vĩnh cửu trong tình yêu, phút giây của
một thời đã mất…


Những câu chuyện tình hay nhất ! 1233726403.nv

Ngày anh làm tim tôi xao xuyến, trời cũng mưa như thế này. Anh mặc áo
mưa đứng chờ tôi ở lớp học anh, dù lúc đó chỉ là bạn mà thôi, nhưng anh
đã hết lòng vì tôi như thế ấy.


- Em đã nghĩ anh không đến, mưa lớn thế này mà.




- Đối với ai cũng thế, anh đã hứa thì anh sẽ đến.



Câu nói không chút tình cảm như vậy mà làm cho tôi thấy mến anh đến lạ
lùng



Trời đang mưa lớn bỗng chốc nhạt dần, để rồi chỉ còn lại từng hạt mưa
nhỏ xuống như những hạt thủy tinh lấp lánh



- Anh à, em muốn mình cứ đi thế này, mình đừng đi nhà sách nữa nha anh.




- Em muốn vậy thiệt sao?




- Thiệt chứ anh. Em thích nhìn những hạt mưa rơi như thế này



Tối hôm đó, anh chở tôi đi lòng vòng, không mục đích, giữa dòng người
hối hả tránh mưa.



- Open your eyes (This is what dreams are made of)



shout to the sky (This is what dreams are made of)



.



- Em đang hát bài gì thế cô bé?



- What dreams are made of, anh có biết bài hát này không?



- Anh có thể thêm lời vào được chứ?



- …



- Shout to the sky - I'm not afraid of anything in this life - But I’m
afraid a girl - girl silly and sing badly as you.



.



- Anh... Anh là người đáng ghét nhất trên đời này.



Anh ơi, từ dạo đó em thích mưa và thích anh nhiều lắm anh biết không?



Từ ngày ấy, tôi đã để lòng mình lang thang ra khỏi giảng đường rộng lớn,
mơ màng cứ nghĩ đến anh thôi. Những khi đi với anh, tôi luôn ước anh
chỉ của riêng mình tôi, nhưng mong ước ấy ngày càng nhạt phai, vì mỗi
khi đi với nhau anh luôn nói:



- Sao em như con nít zậy?



- Trời em không biết thiệt sao?



Đó là những câu anh hay hỏi tôi, kèm theo là đôi mắt mở to vì ngạc
nhiên, sao có cô bé ngốc nghếch đến thế cơ chứ. Trời ạ! Làm sao mà anh
ấy lại thích mình được chứ?



Những ngày cuối năm, từng cơn gió thổi mát lạnh, đem theo lời ngỏ của
anh đến tôi. Đó là một chiều, anh lúng túng hồi lâu mới nói nên lời:



- Em... là bạn gái anh nha!



Không còn lời nào hay hơn hả anh, người ta khi ngỏ lời có biết bao lời
êm diệu và ngọt ngào, còn anh sao mà trực tiếp quá. Tôi đã nghĩ thầm
trong lòng.



- Anh là dân kỹ thuật, anh không biết ngỏ lời thế nào với em, thiệt sự
anh không biết dùng lời lẽ nào để nói với em...



Tôi đã hạnh phúc biết ngần nào. Thế nhưng tôi không cho phép mình biểu
lộ bất kì cảm xúc nào của tôi với anh, và tôi đã im lặng, làm anh càng
lúng túng hơn, nhìn anh lúc ấy sao mà tội nghiệp quá, mắt anh cứ lóng
ngóng ở một nơi nào đó, (sao lại không nhìn vào em nhỉ?). Một khỏang
thời gian im lặng ngỡ chừng không gian cũng đang được nén chặt lại, rồi
bỗng vỡ ra khi mắt anh nhìn thẳng vào tôi, lúc ấy tôi như bị cặp mắt ấy
hút hồn, đôi mắt nâu và ấm áp, đến nỗi đã có lúc tôi nghĩ là trên đời
này sẽ không tìm ra người con trai có ánh mắt ấm hơn anh. Anh đã nói với
giọng hơi ngắt quãng:



- Anh thích em nhiều lắm...



Và tôi đã đáp lại, nhưng bằng một câu hỏi, một câu hỏi thiệt ngu ngơ mà
đến giờ tôi vẫn không hiểu sao mình lại thốt ra như vậy.



- Nếu em là bạn gái anh, anh có lo cho em được không?



Nói ra xong mới giât mình, anh ấy sẽ nghĩ mình thế nào đây, rõ ràng là
rất thích ngta mà sao lại buông ra câu hỏi mang đậm màu sắc thực dụng
như zậy chứ.



- Anh sẽ làm tất cả anh có thể vì em.



Câu trả lời của anh như cơn gió thổi bay sự vụng dại của tôi và tôi thấy
niềm hạnh phúc của mình đã được cơn gió kia đem lên cao, cao mãi, để
tình yêu của tôi là mãi mãi với những đám mây hồng kia. Và kể từ ngày ấy
tôi đã bắt đầu câu chuyện của mình với tất cả sự ngây ngô vào trang
nhật ký



Ngày… tháng… năm… Mình và anh quen nhau…



***



Kể từ ngày đó, mỗi buổi học về, đều thấy anh đứng đó, như đã chờ tôi từ
rất lâu. Khỏang thời gian này anh đang chờ bảo vệ luận văn tốt nghiệp
nên tất cả thời gian đều dành cho tôi.Tôi đã rất vui mỗi chiều tan học
đã có anh kề bên - người có thể nghe những câu chuyên nhỏ nhặt ở lớp của
tôi hàng giờ liền. Nhưng một thời gian sau đó tôi bắt đầu thấy nhàm
chán và tẻ nhạt, những suy nghĩ như: "tại sao ngày nào cũng phải gặp
anh" rồi "quen nhau cũng thế thôi sao" cứ xuất hiện trong tôi. Tôi từng
mơ ước một tình yêu lãng mạn, nhưng anh ít khi nào nói những lời ngọt
ngào với tôi, anh thường thích nghe tôi nói hơn và sẵn sàng dạy bảo tôi
bất kể khi nào anh có thể. Tôi thấy buồn chán, và trong giây phút chán
nản ấy tôi gặp Q. Q. khiến tôi xao xuyến thật sự với nụ cười đẹp và
giọng nói ngọt ngào, anh lại rất tài giỏi. Tôi thường nhờ Q. chỉ cho tôi
những bài tập mà tôi không hiểu và chúng tôi thường ngồi với nhau ở khu
vườn trường đại học. Một ngày, cũng như mọi ngày, anh đưa tôi ra trạm
bus.



- Anh thấy hôm nay em mặc áo này có đẹp không?



- Anh thấy tóc của em thế nào?



- Anh chạy nhanh lên không trễ giờ em, em phải đến sớm vì họp nhóm.



Anh không nói gì, anh chỉ cười và thực hiện yêu cầu của tôi. Hôm nay tôi
có hẹn với Q. ở trường, và không biết từ lúc nào tôi luôn chú trọng
hình thức khi xuất hiện trước Q.



- Giảng lại cho C. đi, C. không hiểu.



- C. ngồi gần lại Q. mới giảng được chứ, sao ngồi xa Q. như thế.



- Hic hic, Q. không xứng với người đẹp như C. sao.



Những câu nói ấy khiến lòng tôi rộn lên thế nào, và tôi đã nhích lại hơn
để ngồi gần Q.



Tiếng điện thoại rung lên làm tôi giật mình.



- Anh đang ở trường em. Em đang ở đâu?



Là anh, sao anh lại theo tôi đến trường chứ. Từ thành phố mà đến Thủ Đức
là rất xa, anh chạy theo để làm gì chứ, hay anh có y nghi ngờ tôi. Với
cách suy nghĩ đó, tôi không trả lời mà tắt máy. Bất giác quay lại sau
lưng đã thấy anh đứng đó. Anh nhìn tôi rất lâu, phải nói cả ba nhìn nhau
rất lâu, trong giây phút ấy tôi rất bàng hòang, nhưng vẫn có thể trả
lời câu hỏi của Q.



- Ai vậy C.?



- Là bạn C.



Bạn - Có lẽ từ đó đã làm anh đau lòng lắm, anh đã không nói lời nào, và
bỏ đi, để lại sau lưng là tôi đang nhìn theo anh bối rối. Tôi đã không
biết làm sao cả, khi giờ đây tôi không biết nên chọn ai và giữ ai. Tôi
còn lời gì giải thích với anh nữa chứ, khi mà anh đến tận đây và thấy
cảnh này. Tôi đã ngồi im cạnh Q., không chạy theo anh, cũng không một
lời giải thích. Đêm hôm đó, tôi về thấy lòng rất buồn, nhưng sự choáng
ngợp khi có Q. bên cạnh khiến tôi không còn nghĩ đến anh



Tôi đã để cho mình ngày càng gần Q. hơn, để rồi đến một ngày phát hiện
ra rằng Q. đối với cô gái nào cũng như zậy. Suy sụp, tôi đã điện thọai
anh. Anh vẫn ra, và bên anh tôi òa khóc, tôi đã dựa vai anh khóc như một
đứa trẻ:



- Nín đi em, mọi chuyện đã qua rồi, anh vẫn ở bên em mà.



- Anh..không trách em... đã không thật lòng với anh sao?



- Chỉ có em là phụ anh, chứ anh không bao giờ phụ em.



Câu nói của anh làm tôi chợt tỉnh, giậy phút đó tôi thấy mình có lỗi với
anh rất nhiều, và chợt nhận ra anh chính là người con trai thật sự của
tôi.



***


Thời gian trôi qua, cho đến một ngày. Vừa bước vào nhà bắt gặp ánh mắt
giận dữ của mẹ tôi:

- Con giấu mẹ điều gì phải không?



- Dạ, không, sao mẹ hỏi con như thế?



- Con vẫn còn dối mẹ sao? Có người đã thấy thằng nào chở con. Tại sao
người ngoài còn biết còn bố mẹ lại giấu chứ. Từ nay mẹ không có đứa con
như vậy nữa.



Câu nói của mẹ làm tôi buồn nhiều lắm. Mẹ đã giận và bỏ mặc tôi. Tôi chỉ
còn biết điện thọai anh. Anh nói với tôi bằng giọng rắn rỏi:



- Em hãy để anh lo, anh tin là mẹ em sẽ chấp nhận hai đứa mình.



Rồi anh đã điện thoại cho mẹ tôi, không biết anh đã nói những gì nhưng
mẹ tôi đồng ý tiếp chuyện anh. Buổi hôm đó thấy anh lo lắm, trước khi
bước vào nhà tôi anh đã hỏi tôi:



- Nếu mẹ em không chấp nhận anh, em sẽ không bỏ anh chứ, em sẽ cùng anh
vượt qua đến khi nào mẹ em chấp nhận, được không em?



- ...



- Em sẽ luôn bên cạnh anh phải không em?



- …



Những câu hỏi của anh bị đưa vào khoảng không im lặng, tôi đã không trả
lời anh vì sự yếu đuối của bản thân, hay chính tình yêu tôi dành cho anh
không đủ lớn. Anh vẫn cười với tôi.



- Không sao đâu, anh tin là một mình anh cũng làm được mà.



Xe chạy, đã đến nhà tôi.



- Anh đứng ngoài hẻm đi, khi nào em điện thoại anh hãy vào.



Anh đứng đó, dù trông anh thoáng có vẻ lo sợ, nhưng sự tự tin trong anh
dường như không mất đi. Còn tôi, vào nhà xong, lại suy nghĩ phần vì sợ
bố mẹ, tôi cứ lưỡng lự, không biết có nên mời anh vào nhà không. 30 phút
trôi qua, anh vẫn kiên nhẫn đứng chờ ngoài đó.



- Bạn con điện thoại. Nó không đến sao?



- Dạ, bạn con đang ở ngoài.



- Sao con không mời bạn vào chứ.



Rồi mẹ ra mở cửa cho anh vào, tôi sợ quá, cũng chẳng biết làm gì, chạy
lên phòng đóng cửa. Chỉ tội cho anh, một thân một mình ngồi nói chuyện
với bố mẹ tôi. Trước lúc về tôi còn nghe giọng anh nói với mẹ:



- Cô đừng la C. nha cô. C. nói với cháu cô rất buồn.



Giọng anh yếu lắm, trước mẹ tôi anh chắc đã sợ nhưng vẫn không quên lo
cho tôi Khi anh về, tôi mới dám bước xuống phòng. Trời ạ, thật ngòai sức
tưởng tượng của tôi, khi bố mẹ tôi khen anh hết lời, dù vẫn nói thêm
một câu.



- Hai đứa chỉ được thân nhau hơn mức tình bạn thôi biết chưa.



Nhưng dù sao đó là một sự khởi đầu tốt đẹp. Tôi đã điện thọai anh, nói
anh biết chuyện này, ở đầu dây tôi có cảm nhận được sự vui mừng của anh,
có thể là còn hơn cả tôi nữa. Tình cảm của chúng tôi đã bước qua trang
mới với sự khởi đầu tốt đẹp như thế.



***



Hai năm trôi qua, mùa Valentine năm ấy, cũng là mùa Valentine buồn nhất
trong cuộc đời của tôi



- C. ơi, có quà của L. kìa.



- Sao hả mẹ?



Tôi chạy ra, ngỡ ngàng vì con gấu bông thật lớn mà anh đã nhờ người giao
hàng đem đến. Tấm thịêp khắc hình trái tim trên phông nền đỏ rực rớt ra
từ chú gấu của tôi.



"Bé của anh



Năm ngoái, lễ Valentine anh cũng mua chocolate cho bé đúng không, năm
nay anh cũng mua cho bé nữa nè. Nhưng anh không đưa bé trước đâu, bé sẽ
ăn hết mất, bé sẽ được ăn cùng anh khi anh đến, đừng nôn nóng quá ha. Bé
yêu anh đi, năm sau 14/2 anh cũng lại mua chocolate kèm một chú gấu to
và thêm anh nữa, tặng hết cho bé. I love you so much more!



"Đúng 7h anh sẽ đứng trước nhà bé, canh mở cửa cho anh nha bé yêu"



Anh của bé".



Anh đã làm tôi xúc động đến mức nào. Anh vốn là người không thể làm được
những chuyện thế này. Có phải anh đã làm được tất cả chuyện này vì tình
yêu dành cho em không hả anh.



7h-7h30: Rồi cuối cùng chiếc kim đồng hồ cũng nhích đến 8h. Sao anh vẫn
không đến. Dù cho tất cả những chuyện ngày hôm nay anh đã làm em vui thế
nào, em cũng sẽ không bỏ qua khi anh đến muộn đâu.



Tic tic tic - Số máy quý khách gọi tạm thời không liên lạc được...



Sao vậy hả anh? Anh có xảy ra chuyện gì không? Chưa bao giờ tôi lo như
thế. Tôi xin mẹ chạy đi tìm anh, tôi đã chạy đi khắp mọi con đường,
nhưng vẫn không thấy anh của tôi đâu. Tôi dừng xe ở công viên anh và tôi
hay ngồi, nước mắt từ đâu cứ tràn khỏi khóe mi. Xung quanh tôi, từng
cặp bên nhau trong đêm Valentine thật hạnh phúc còn anh của tôi, anh
đang ở đâu sao để em đi tìm thế này. Em ghét anh lắm anh ah, sao để
người ta lo cho anh như thế này chứ.



Suốt đêm đó tôi không ngừng điện thoại vào máy anh. Tôi đã điện thoại
bao nhiêu lần tôi không nhớ nữa, chỉ biết là tôi đã ngủ thiếp đi với
chiếc điện thoại trong tay. Trong giấc mơ tôi gặp anh. Tôi thấy anh đứng
chờ tôi ở trạm xe, khuôn mặt anh thật buồn. ánh mắt anh nhìn tôi, và từ
trong đôi mắt ấy từng giọt nuớc mắt rơi. Từng giọt nước mát hóa thành
cơn mưa, và ánh cầu vồng xuất hiện. ánh cầu vồng chỉ có một màu duy nhất
- màu trắng nhưng nó sáng lấp lánh đến lạ kì. Và anh của tôi biến mất
tự lúc nào, chỉ còn những hạt thủy tinh lấp lánh trên tay tôi..



Sáng hôm đó, người ta đã nói với tôi là anh đã mất vì tai nạn giao
thông. Người ta nói anh bị cướp điện thoại khi đang thực hiện cuộc gọi
với một ai đó, cú giật mạnh quá khiến anh bị té ra khỏi đường, và chiếc
xe tải vô tình đã mang anh ra khỏi cuộc đời tôi. Người ta cũng nói với
tôi rằng khi anh ngã xuống, trong túi anh có một thanh chocolate, mà có
lẽ anh dành cho ai đó. Người ta đã nói, nói rất nhiều với tôi, nhưng
người ta đã không mang anh trở về bên tôi. Anh của tôi, anh vẫn còn
sống, anh đã hứa sẽ cùng tôi ăn chocolate mà, anh đã hứa sẽ không bao
giờ bỏ rơi tôi trên cuộc đời này mà



Anh à, có phải vì đường đông, anh sợ em giận nên đã điện thoại cho em.
Lỗi là tại em, em đã không tốt với anh.



Ngày... tháng... năm...



Hôm nay mình chiên gà cho anh, mỡ bắn khắp người nhưng mình không sợ,
nghĩ đến anh ăn ngon là mình quên hết tất cả. Mình đã chờ rất lâu, nhưng
sao anh không ghé nhà.



- Sao hôm nay anh L. đi làm về không ghé qua đây hả mẹ ?



- Con tỉnh lại đi C. Khi nào con mới chịu hiểu L. đã rời xa chúng ta
rồi.



Không con không tin, mẹ đừng gạt con, anh ấy thương con lắm mà, anh ấy
sẽ đến để ăn món gà rán của con



Anh không đến có phải vì bận không anh ?



Ngày... tháng... năm



Hôm nay em rất buồn anh ạ. Người ta nói với em anh sẽ không trở về nữa,
em chiều nào cũng ôm gấu bông đợi anh. Có phải anh đã lên thiên đường
rồi không. Khi nào em làm được tất cả những điều tốt, em có được lên
cùng anh không?



Ngày... tháng... năm



Thiên đường có điện thoại không anh? Sao anh không điện thọai cho em. Em
nhớ anh, nhớ nụ cười, nhớ ánh mắt, nhớ những cái ôm ghì chặt mà anh
dành cho em. Người ta nói với em anh sẽ không trở về nữa, nhưng em không
tin đâu, em biết là anh rồi sẽ trở về bên em phải không anh?



Ngày... tháng... năm



- Open your eyes (This is what dreams are made of)



shout to the sky (This is what dreams are made of)



Em đã hát bài này mỗi chiều cho anh nghe kể từ đêm mưa ấy anh còn nhớ
không? Mọi ngày em vẫn thường cố giữ cho giọng mình thật nhỏ để đừng ai
có thể nghe thấy. Và em chắc rằng đêm nay trên thiên đường anh cũng vẫn
nghe em hát phải không anh?



Cuối cùng tôi cũng đã hiểu, anh đã vĩnh viễn xa tôi thật rồi. Từng giọt
mưa rơi vẫn như những giọt mưa của những ngày xa xưa ấy, chỉ có một điều
thay đổi: bên cạnh tôi đã không còn anh nữa, nhưng tiếng cười và giọng
nói anh vẫn đâu đây như vừa mới hôm qua. Đã có một khoảng thời gian rất
lâu, tôi không biết sống ra sao khi thiếu vắng anh, nhưng mỗi đêm mưa
tôi vẫn tiếp tục hát cho anh. Bạn nghĩ rằng anh nghe thấy tiếng tôi
không?



--------------------------------------------------------------------CK----------------------------------------------------------------------
Về Đầu Trang Go down
http://coldsoul94.hi5.com/friend/p374837140--l0ve--4ever----_---
 
Những câu chuyện tình hay nhất !
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» (`·.¸(`·.¸*¤** Tuyển tập những câu chuyện tình buồn-»(¯`•¸•´¯)+†+
» Tình yêu từ những điều giản dị nhất! -- tẶng mỘt ngƯỜi..!
» Tình yêu chuyển dời
» ..cHuyệN tÌnh bÙn tÍp theo!..
» chuyện tình trăng hoa và gió

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
{--} Diễn đàn ABC21 Trần Phú 2009-2012 {--} :: relax room :: truyện ngắn-
Chuyển đến