{--} Diễn đàn ABC21 Trần Phú 2009-2012 {--}
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

{--} Diễn đàn ABC21 Trần Phú 2009-2012 {--}

Diễn đàn học sinh lớp A21
 
Trang Chínhmặt tiền forumGalleryLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập
Bài gửi sau cùng keke
Bài gửingười gửithời gian
[�] Chương 276: Đồng dưỡng dâu… Wed Dec 18, 2013 11:08 am
[�] beat guitar xin anh đừng Fri Sep 13, 2013 7:15 pm
[�] Great-Teacher-Onizuka Sat Jul 21, 2012 4:15 pm
[�] Điểm thi nghề trường THPT Trần Phú Sat Jul 14, 2012 8:27 pm
[�] tam biệt nhé - Lynk Lee ft. Phúc Bằng Wed Jun 13, 2012 12:59 pm
[�] Viết cho A21 nhé Sun Jun 03, 2012 7:59 pm
[�] vẽ tranh cát theo bài "nhật ký của mẹ" Wed Mar 07, 2012 12:36 pm
[�] hình lớp mình :D Sat Jan 21, 2012 4:15 pm
[�] ảnh trại xuân Trần Phú 14/01/2012 Sat Jan 21, 2012 4:03 pm
[�] ảnh đi chơi Hàm Thuận Nam Sat Jan 21, 2012 3:44 pm
[�] tiểu sử AD Thu Jan 19, 2012 6:04 pm
[�] [TRUYỆN DÀI KỲ] ANH HÙNG KÝ CHAP I Mon Nov 07, 2011 11:06 pm
[�] clip sinh nhật chú Hoàng 20/10/2011 Sun Oct 23, 2011 9:47 pm
[�] “NHÂN VẬT NGUY HIỂM NHẤT THÁNG” Thu Sep 15, 2011 1:04 pm
[�] [bàn tròn] Thảo luận vấn đề áo lớp Thu Sep 01, 2011 9:27 pm
[�] GiÁO TRÌNH SINH HỌC 12 Wed Aug 31, 2011 1:08 pm
[�] Thông báo đi chơi 7-8 :)) Tue Aug 02, 2011 12:39 pm
[�] [Clip] Draw with me Sun Jul 31, 2011 7:36 pm
[�] [HOT HOT] ảnh đi đầm sen nước 2/6 Mon Jul 04, 2011 3:18 pm
[�] tình yêu là gì? Fri Jul 01, 2011 4:30 pm

 

 QUÊN HẾT LỖI LẤM

Go down 
Tác giảThông điệp
lucky_star94
°¤*(¯`○°˚†_♥ Vip of the vip ♥_†˚°○´ ?)°¤* <
°¤*(¯`○°˚†_♥ Vip of the vip ♥_†˚°○´ ?)°¤*
lucky_star94


phe : Nữ Tổng số bài gửi : 503
điểm : 516
phần thưởng : 0
Birthday : 05/02/1994
Join date : 25/04/2010
Age : 30

QUÊN HẾT LỖI LẤM Empty
Bài gửiTiêu đề: QUÊN HẾT LỖI LẤM   QUÊN HẾT LỖI LẤM EmptyFri May 07, 2010 11:28 am

Tôi biết gia đình ông bà White khi tôi còn là sinh viên đại học năm nhất. gia đình ông bà hoàn toàn khác vs gia đình tôi, thế mà khi ở đây tôi vẫn cảm thấy thoải mái như ở nhà. Jane và tôi là bạn học cùng trường, và gia đình cô ấy cư xử vs tôi như vs một người bà con lâu ngày gặp lại
Trong gia đình tôi, khi có điều ji không hay xảy ra thì điều quan trọng là phải tìm ra người đã gây lỗi lầm
Mỗi khi thấy nhà bếp bừa bộn, mẹ tôi thường hét lớn “ai làm thế này?”
Còn khi thấy máy rửa bát bị hỏng thì bố tôi cứ nhất định rằng: “đây là lỗi của con, Katharine à!”
Từ khi còn nhỏ, anh chị em tôi đã có thói quen đỗ lỗi cho nhau. Chúng tôi còn định ra một chỗ ngồi dành cho người có lỗi tại bàn ăn tối
Nhưng ông bà White không hề bận tâm tới việc lỗi phải ji cả. họ đã bỏ qua mọi lỗi lầm và tiếp tục cuộc sống của mình. Tôi đã thấm nhuần lối sống đẹp đẽ này vào mùa hè năm Jane chết.
Ông bà White có 6 người con: 3 trai 3 gái. Một người con trai mất lúc còn bé, có thể vì thế mà năm anh chị em còn lại sống rất hòa thuận vs nhau
Vào tháng 7, mấy chị em nhà White và tôi quyết định đi chơi xa bằng xe hơi, khởi hành từ nhà họ ở Florida đến New York. Hai cô chị lớn là Sarah và Jane đều là sinh viên đại học, và cô út là Amy vừa bước qua tuổi 16. là người vừa được sở hữu tấm bằng lái xe nên Amy rất nóng lòng thực hành khả năng lái xe của mình trong chuyến đi này. Với nụ cười khúc khích đáng yêu, cô ấy hồ hởi khoe bằng lái vs bất kì ai mà cô gặp.
Hai cô chị thay phiên nhau lái chiếc xe mới của Sarah khi vừa khởi đầu cuộc hành trình, và khi đến khu vực thưa thớt dân cư, họ để cho Amy lái. Khi đến một ngã tư có biển báo dừng, không biết Amy do bất cẩn, nôn nóng hay do cô ấy không thấy biển báo dừng xe mà cô ấy vẫn cứ thế tiếp tục vọt thẳng chứ không chịu dừng lại. Tài xế của chiếc xe tải lớn không thể thắng kịp nên đã tông thẳng vào xe chúng tôi
Jane chết ngay tại chỗ.
Tôi may mắn sống sót và chỉ bị vài vết bầm. Điều khó nhất là tôi phải gọi điện cho ông bà White và báo vs họ về tai nạn cũng như về cái chết của Jane. Tôi rất đau đớn khi mất đi một người bạn, và tôi biết rằng ông bà White còn đau đớn hơn khi mất đi một đứa con.
Khi ông bà Whtie đến bệnh viện, họ thấy hai đứa con gái còn sống sót của mình nằm chung một phòng. Đầu Sarah thì quấn băng, còn chân Amy bị bó bột. hai ông bà ông chấm lấy chúng tôi và khóc nức nở, đó là những giọt nước mắt đau khổ vì phải mất đi một người con và cả những giọt nước mắt sung sướng khi còn được gặp lại những đứa con còn lại của mình. Họ lau nước mắt cho con và còn cười ghẹo Amy khi cô ấy tập đi nạng.
Ông bà White lặp đi lặp lại nhiều lần vs hai cô con gái, nhất là vs Amy rằng: “bố mẹ rất mừng vì các con vẫn còn sống”
Tôi rất đỗi ngạc nhiên. Không một lời buốc tội. không một lời trách cứ.
Về sau, có lần tôi hỏi ông bà White vì sao họ chẳng bao giờ nhắc đến chuyện Amy đã lái xe vượt biển báo dừngđể tai nạn xảy ra.
Bà White trả lời: “Jane mất đi, chúng tôi thương nhớ nó vô cùng. Chúng tôi có nói ji, có làm ji thì Jane cug~ không sống lại dc. Làm sao nó có thể sống yên vui khi cứ cảm thấy tội lỗi về cái chết của chị mình?”
Quả nhiên là họ đã đúng. Amy tốt nghiệp đại học và sau đó vài năm thì lập gia đình. Cô dạy tại một trường dành cho trẻ khuyết tật. Amy cũng là mẹ của 2 cô con gái nhỏ, đứa đầu đặt tên là Jane.
Tôi đã học ở ông bà White rằng quy trách nhiệm cho người có lỗi chẳng phải là điều quan trọng lắm. đôi lúc, điều đó lại chẳng có ích ji.
[b]
Về Đầu Trang Go down
 
QUÊN HẾT LỖI LẤM
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Quên - bùn thật
» Cố quên
» Đành thôi quên lãng

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
{--} Diễn đàn ABC21 Trần Phú 2009-2012 {--} :: relax room :: truyện ngắn-
Chuyển đến