{--} Diễn đàn ABC21 Trần Phú 2009-2012 {--}
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

{--} Diễn đàn ABC21 Trần Phú 2009-2012 {--}

Diễn đàn học sinh lớp A21
 
Trang Chínhmặt tiền forumGalleryLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập
Bài gửi sau cùng keke
Bài gửingười gửithời gian
[�] Chương 276: Đồng dưỡng dâu… Wed Dec 18, 2013 11:08 am
[�] beat guitar xin anh đừng Fri Sep 13, 2013 7:15 pm
[�] Great-Teacher-Onizuka Sat Jul 21, 2012 4:15 pm
[�] Điểm thi nghề trường THPT Trần Phú Sat Jul 14, 2012 8:27 pm
[�] tam biệt nhé - Lynk Lee ft. Phúc Bằng Wed Jun 13, 2012 12:59 pm
[�] Viết cho A21 nhé Sun Jun 03, 2012 7:59 pm
[�] vẽ tranh cát theo bài "nhật ký của mẹ" Wed Mar 07, 2012 12:36 pm
[�] hình lớp mình :D Sat Jan 21, 2012 4:15 pm
[�] ảnh trại xuân Trần Phú 14/01/2012 Sat Jan 21, 2012 4:03 pm
[�] ảnh đi chơi Hàm Thuận Nam Sat Jan 21, 2012 3:44 pm
[�] tiểu sử AD Thu Jan 19, 2012 6:04 pm
[�] [TRUYỆN DÀI KỲ] ANH HÙNG KÝ CHAP I Mon Nov 07, 2011 11:06 pm
[�] clip sinh nhật chú Hoàng 20/10/2011 Sun Oct 23, 2011 9:47 pm
[�] “NHÂN VẬT NGUY HIỂM NHẤT THÁNG” Thu Sep 15, 2011 1:04 pm
[�] [bàn tròn] Thảo luận vấn đề áo lớp Thu Sep 01, 2011 9:27 pm
[�] GiÁO TRÌNH SINH HỌC 12 Wed Aug 31, 2011 1:08 pm
[�] Thông báo đi chơi 7-8 :)) Tue Aug 02, 2011 12:39 pm
[�] [Clip] Draw with me Sun Jul 31, 2011 7:36 pm
[�] [HOT HOT] ảnh đi đầm sen nước 2/6 Mon Jul 04, 2011 3:18 pm
[�] tình yêu là gì? Fri Jul 01, 2011 4:30 pm

 

 Nợ đời

Go down 
Tác giảThông điệp
hanejikota

nhất tuyệt manga - anime

nhất tuyệt manga - anime
hanejikota


phe : Nam Tổng số bài gửi : 210
điểm : 471
phần thưởng : 6
Birthday : 16/02/1993
Join date : 26/04/2010
Age : 31

Nợ đời Empty
Bài gửiTiêu đề: Nợ đời   Nợ đời EmptySat May 01, 2010 8:28 am

Nợ đời 293000661_53381b222c%5B1%5D41613
Ngày gặp lại của tôi và anh là vào giữa tháng sáu, tháng mưa của Sài Gòn nhanh nhảu và ướt át. Cafe Nâu quen thuộc với mùi hương của cafe rang làm tôi gắn bó với quán. Mỗi khi mũi nhận thức được mùi hương này, các tế bào trong tôi bỗng trở nên nghệ sĩ và lãng mạn. Quán trong hẻm nhỏ với một màu nâu đất bao trùm, những mái hiên lợp tranh trở nên buồn và ảm đạm lạ vào những đêm mưa ướt đẫm. Trên bàn lúc nào cũng có một túi cafe rang nho nhỏ cho khách nhấm nháp trong khi nghe nhạc, chờ thức uống. Kì lạ, ở một nơi nhỏ bé và ấm áp với những ngọn đèn vàng nhạt dịu tỏa ra từ những ô gạch ăn vào tường như thế này, lại hiếm khi đón những đôi tình nhân ghé chân tìm không gian ấm để dụi vào nhau. Toàn những người một mình đến, và một mình đi, giống như tôi.

Không gian tôi gặp anh lần đầu tiên sau 10 năm chìm trong một khoảng không ấm và thơm nực mùi cafe như thế.

Khi đang mở to mắt nhìn vào bóng tối vô định trước mặt một cách vô thức, hai hàm răng và chiếc lưỡi đang cố tìm cách đưa đẩy hạt cafe nhỏ xíu trong miệng, có một bàn tay vỗ vào vai tôi. Run bắn. Cảm nhận đầu tiên của tôi là bàn tay ấy quá ấm nóng. Khi người nào đó rút tay về rồi, và tôi còn chưa kịp quay lại, thì cái cảm giác ấm áp đó vẫn còn lưu lại một lúc. Ngay từ lần đầu tiên gặp lại, anh đã mang đến cho xúc giác nghèo nàn của tôi một cảm giác ấm áp xa xỉ.

Mười năm, có lẽ cũng là một khoảng thời gian dài của một đời người, đủ để người ta dần dần quên lãng đi một tuổi thơ mơ hồ, nhưng khó lòng có thể quên được một người bạn. Anh bất ngờ đứng ở cổng ngôi nhà nhỏ xíu của tôi, với quần đùi, áo ba lỗ và răng sún, gọi tên tôi, con bé lập dị sống với mẹ đang tha thẩn trông nhà. Tôi nhìn ra bằng con mắt ngạc nhiên ngờ vực. Không ngờ vực sao được khi đột nhiên tôi có một người bạn. Bọn trẻ hàng xóm không thèm chơi với tôi, nhà nghèo, không cha, xấu xí, đại loại thế.



Tôi chơi với anh từ đó, chuỗi ngày đẹp nhất của tuổi thơ bắt đầu cùng hình bóng của hai đứa cùng đi bắt cào cào trong bụi cỏ. Ấu thơ ngắn ngủi của tôi dịu dàng trôi đi trong hương ngai ngái nồng của cỏ dại quện với hơi đất trong nắng trưa, vui vẻ và hạnh phúc, cho đến khi anh không đến nữa một ngày…



Ngày thứ tư sau ba ngày ngồi trước sân đợi chờ vô vọng, tôi lang thang đi tìm anh, nhưng tôi không biết gì về anh ngoài cái tên ở nhà thường gọi, tôi cứ đi tìm, gào inh ỏi, nhìn quanh quất bằng đôi mắt mong mỏi và tiếc nuối. Con bé hay buồn ngày đó lại bắt đầu lủi thủi chơi một mình. Từ ngày ấy, mùi hương in đậm trong kí ức của tôi là mùi cỏ non và mùi mồ hôi mằn mặn của chàng trai thời thơ ấu.
Nợ đời 2051081724-u-thi-em-nho-anh

Anh ngồi xuống trước mặt, nhìn tôi bằng một đôi mắt dò hỏi. Cả tôi, cả anh, chưa bao giờ tin vào những cuộc hội ngộ vô tình như thế này, cho đến hôm nay. Ở anh, không còn mùi mồ hôi mằn mặn như lúc nhỏ nữa, thay vào đó là mùi hương gỗ pha oải hương dịu dàng và gây ảo giác... Những kí ức xa xưa ập về nguyên vẹn một mùi cỏ non thơm ngát át cả mùi cafe đang chảy trong cổ họng. Tôi không biết tại sao tôi lại ngờ ngợ anh chính là cậu bé ngày xưa, anh cũng vậy. Cứ tự nhiên anh có cảm giác thân quen từ lâu và tiến đến bên tôi. Anh gọi tên tôi, và tôi mừng rỡ pha chút dè dặt nhận ra anh bằng cái tên ở nhà thuở nhỏ. Vẫn là mắt to đen, dáng vẻ thân thiện, chỉ có khác khuôn mặt và dáng người đã lớn, rõ vẻ phong trần.



Đêm hôm đó, sau khi đã có trong di động mỗi người số của nhau, chúng tôi cùng bước ra khỏi quán, mùi cafe váng vất theo sau. Mà sao, mũi của tôi chỉ ngửi được mùi gỗ thơm rất đàn ông ấy...



Đêm đó tôi về nhà, thắp hương cho mẹ. Trời vẫn mưa lộp độp trên mái, mùi nhang xộc vào mũi, mắt tôi cay xè tự lúc nào. Nhìn lên bàn thờ, bắt gặp đôi mắt của mẹ, tôi lại thở dài. Tôi bất lực vì nhận ra thêm một lần nữa mình không giống mẹ. Chắc là tôi giống bố, người đàn ông mẹ không yêu. Chỉ biết được có đến thế, và tôi cũng chẳng bận tâm, vì tôi chưa từng thấy ông bao giờ. Kết quả của một hành vi thú tính là tôi, và quyết định của người phụ nữ tội nghiệp ngày ấy là giữ lại tôi với một cuộc sống nhạt nhòa.



Đó là lí do tại sao tôi tự làm cuộc sống của mình tẻ nhạt và chìm trong một màu xám như vậy. Cứ lầm lũi sống, không nhận ra người thân yêu duy nhất của mình đang ngày một héo mòn. Mẹ vì buồn phiền mà đổ bệnh rồi mất. Mẹ không bảo bọc nổi cuộc sống tinh thần của tôi, khi tôi luôn sống trong thế giới riêng của chính mình, với suy nghĩ trách móc vô cớ và vô nguyên tắc. Tôi không biết mẹ có từng yêu ai không, vì hai mẹ con gần như không tâm sự. Hai mẹ con, sống chung với nhau mà tưởng chừng như hai cái bóng trong một ngôi nhà. Mẹ mất vào một ngày mưa gió, khi bát cháo trên tay tôi còn chưa kịp đút cho bà. Ngoài trời mưa rơi, và tôi ngồi với mẹ, cứ thế khóc, và ăn hết bát cháo, lần đầu tiên tôi biết nước mắt có mùi. Mùi hương rất cay, rất mặn và nồng muốn nghẹt thở...



Khi bóng hình một người mình đã quá yêu thương, mà không hề nhận ra, tan biến mất, tôi mới hiểu con đường đời còn lại tôi phải tự đi một mình.
Nợ đời 2734501574_1d427f92a1
Tôi tiếp tục tồn tại nhờ cửa hàng văn phòng phẩm mẹ vẫn thuê bán trong một con đường nhỏ ở Sài Gòn. Mẹ bán ở đây từ những năm chuyển nhà khỏi phố thị tiêu điều cũ. Tấm bằng Cao đẳng kế toán của tôi vùi sâu trong kệ sách. Cuộc sống cô đơn cứ thế trôi đi, và con người tôi cứ thế khô khan từng ngày từng tháng.



Tôi tìm được café Nâu trong một ngày mưa bất chợt. Từ đó, mỗi tối thứ bảy, tôi đóng cửa tiệm đến ngồi. Chỉ có ở đây người ta mới có café theo kiểu Tây Nguyên, phố núi ngày xưa tôi sống. Từng giọt từng giọt chảy, chậm rãi và thư thái, như chẳng có gì đang chờ đợi, như cô độc đến nỗi chẳng biết mình đã quen với nỗi buồn rất lâu…



Anh và tôi thường hẹn nhau vào tối thứ 6 mỗi tuần tại Nâu, anh kể về thời gian trốn hụi của gia đình hồi nhỏ, mẹ anh ôm tiền bỏ trốn nên phải dọn đi trong đêm. Giờ đây, tuy vật chất đủ đầy, nhưng bà mang trong mình căn bệnh khó chữa. Hối hận, ngày nào bà cũng lên chùa khấn vái, đi từ thiện ở những trại cô nhi... Âu cũng là luật đời, có vay có trả. Anh thở dài. Tôi nhớ đến mẹ mình, thời gian tôi buồn vì anh không đến chơi, mẹ cũng hay khóc thầm khi tôi thiu thiu ngủ... Mẹ tôi cũng là nạn nhân của mẹ anh. Mẹ đã vay gì của cuộc đời này nhỉ, chắc chỉ có thể là cuộc sống của tôi...



Từ ngày gặp lại anh, những tế bào tưởng như đã chết trong tôi cựa mình và thay đối từng ngày. Quá khứ như quay lại với những tháng ngày cũ, có điều những cảm xúc khác đã kịp len lỏi vào trái tim vốn chẳng bao giờ rung động trong tôi. Ba tháng mười hai ngày sau khi gặp lại, anh mang đến Nâu một đóa hồng đỏ, và ngỏ lời ... Hình như anh mang đến cho tôi nhiều hơn một đóa hồng, một mùi hoa hồng dịu dàng say đắm, hơn cả, đó chính là một hạnh phúc! Đêm hôm ấy, hương hoa nhẹ nhàng còn quện cả vào trong giấc mơ tôi...



Người ta sẽ nói tôi vội vã khi gặp anh chưa lâu đã vội vàng đồng ý, nếu người đó chưa từng thật sự yêu. Tình yêu là thứ ma túy làm đầu óc con người mụ mẫm một cách hạnh phúc và tự nguyện. Chính vì thế, với cõi đời ngắn ngủi này, sao tôi không đến với anh khi cảm xúc trong tôi vô cùng trọn vẹn?




Từ ngày yêu nhau, chúng tôi như hai con mèo tha nhau đi khắp nơi vào những buổi hẹn hò. Không còn đến Nâu nữa, vì Nâu không thích hợp cho những người yêu nhau, nơi đó chỉ dành cho sự cô đơn của chúng tôi lúc trước. Cuộc sống nhuộm màu tươi hơn từ dạo ấy. Cũng có những giận hờn thêm thắt gia vị cho tình yêu, nhưng kết thúc tất cả những đoạn phim không vui đó là một nụ hôn của anh vào mắt tôi ấm nóng, những cái ôm nhẹ nhàng trong đêm trước cửa hiệu khi đưa tôi về, những ly kem đền bù khéo léo làm mát tê đầu lưỡi... Anh có một căn hộ riêng ở một chung cư nhỏ, tôi hay đến đó tha thẩn ngồi một mình, dọn dẹp, nấu nướng, gọi anh ghé ngang rồi chơi trò ú tim. Những nụ hôn nồng nàn, những đêm dài tưởng như bất tận buộc chặt chúng tôi vào nhau. Tất cả làm cho mối tình của tôi thật đẹp và tưởng như không bao giờ hối tiếc…



Tôi tham gia vào một nhóm tình nguyện trẻ để làm công tác xã hội. Trong nhóm nhiệt tình nhất là An, cậu sinh viên từ Hải Phòng vào nam có chất giọng là lạ, hay nhìn trộm tôi từ xa và không giấu được vẻ quan tâm tới tôi, một cô gái lớn hơn mình đến 3 tuổi mà chẳng bao giờ cậu gọi bằng chị. Nhóm hay đi các tỉnh để hoạt động, có lần đến cả nơi ngày xưa tôi và anh từng sống… Đêm đến, chúng tôi dựng trại ở một rẫy cafe của người đồng bào, chúng tôi gom lá cafe đốt lên để xua muỗi và ngồi hát hò. Thấy tôi ngồi bó gối, tay khều đám lá khô đang cháy, An thốt lên: "Đẹp quá, lửa cháy trong mắt Quyên kìa". Tôi mỉm cười, lòng nghĩ đến anh, giờ này đang làm gì, ở đâu... Mùi lá khô khen khét cháy, tiếng tí tách nghe rất giòn tai ... Xung quanh mùi hương hoa cafe đang đến mùa nở rộ thơm nồng, chúng tôi như được ướp hương trong không khí... Nhớ mẹ nhiều, và nhớ lại những tháng ngày bé thơ trên mảnh đất này, mắt tôi cay cay...



Đêm xuân núi rừng lạnh run. An cởi áo khoác ngoài choàng lên vai tôi. Tôi không nhận. An bảo "Sương xuống ốm đấy, ốm là không về được với anh ấy đâu...". Nói rồi ngồi ra xa châm thuốc, điếu thuốc cháy đỏ, sáng lên từng chặp, từng chặp, khói trắng bay bay hòa vào một khoảnh khắc của đêm dài... Ừ, sao thấy lòng bình yên dưới lớp áo dày này quá!



....



Về lại Sài Gòn, tôi háo hức hỏi anh về kết quả lần đầu tiên ra mắt mẹ, mẹ anh nhận xét tôi như thế nào. Anh có vẻ lúng túng, ậm ừ bảo rằng chưa rõ... Những ngày sau đấy, anh bận rộn nhiều, tin nhắn thưa dần đi. Giác quan của con gái cho tôi ngợ ngợ được có điều gì đang xảy ra trong tình yêu của mình. Tôi gọi điện hẹn gặp anh vào một tối thứ 6 ở Nâu. Anh đến, vẻ mặt buồn, đôi mắt muốn nói nhiều điều như sắp vỡ.




- Mẹ anh nói... nhà anh và nhà em, nợ đời nhiều lắm chưa trả được, sợ chúng mình lấy nhau phải gánh...



- Là sao? Nợ đời là sao? - Tôi hoảng hốt



- Mẹ nói em còn phải trả nợ cho đời nhiều lắm, nguồn gốc của em, cuộc sống của em, mẹ anh cũng nợ mẹ em và em một món nợ khi trước chưa kịp trả...



Tôi xách túi đi thẳng ra khỏi quán, cố chạy trốn để nước mắt không kịp chảy. Sau lưng không có tiếng anh gọi tôi như tôi vẫn hằng mong. Tôi nợ cuộc đời này ở cái nguồn gốc sinh ra quái quỷ, vì mẹ tôi bị người ta hãm hiếp sinh ra tôi, phải trốn đi sống ở nơi khác vì bị dèm pha. Tôi lớn lên không có cha, mẹ lại mất sớm chẳng ai dạy bảo nên có phần lập dị. Chuyện ngày xưa mẹ anh ôm hụi làm hai mẹ con tôi điêu đứng đói khổ, tôi không cần phải trả, tôi chỉ mong có được một hạnh phúc bên anh dù nhỏ nhoi thôi. Cuộc đời ơi sao mà lắm trái ngang thế, tôi đã có lỗi gì?



Người ta nói: Yêu là mang trái tim của mình tặng cho người ấy, và người ta làm đau trái tim mình, nhưng mình cứ cố vờ như không phải… Điều này thật đúng… Tôi quyết định tìm anh lần nữa để nói với anh rằng trong tôi còn có anh, và cả giọt máu của anh. Đời tôi không thể giống mẹ được, và con tôi không thể giống tôi…



Hành lang chung cư hôm nay dài hơn, hay bước chân tôi ngập ngừng chẳng rõ. Tôi sẽ lại nấu ăn dọn dẹp đợi anh tạt ngang mỗi trưa, rồi ba chúng tôi sẽ cùng vượt qua cái nợ đời mà mẹ anh không muốn trả…



Cửa không khóa, tôi bước vào và trân trối nhìn. Trên chiếc giường quen thuộc, tóc ngắn tóc dài đan vào nhau, trần trụi, rơi vãi. Mùi mồ hôi da thịt ập vào đánh gục khuỷu chân tôi. Anh sững sờ ngẩng lên giữa bao say mê. Tôi ngã ra sàn, họ mang tôi đi…



Mùi ete nồng nặc làm tôi tỉnh giấc giữa bệnh viện với nhiều khoảng trắng. Không có ai bên cạnh. Bà bác sĩ lạnh lùng: “Sảy rồi em, chấn động mạnh quá!” Tôi đau đớn đến gần như vô cảm… An đến, đi ra đi vào, hỏi han, đút cháo, cho uống thuốc rồi ngủ gục bên cạnh. Anh ghé ngang để lại bịch trái cây, hộp sữa rồi bí mật đóng tiền viện phí. Mọi hoạt động xung quanh nhạt dần trước mắt tôi, không còn quan trọng, vì thứ quan trọng nhất đã mất đi rồi.



Hôm sau, bất ngờ khi mẹ anh đến tìm tôi, bà nhìn tôi bằng con mắt xót thương, còn tôi nhìn bà đầy thù hận. Bà chậm rãi nói:



- Cô không hiểu tại sao con lại đòi chia tay Sơn, cô chỉ nghe Sơn nói là hai đứa không đến với nhau nữa. Thật tình cô rất quý con, và đã thầm coi như con dâu trong nhà. Đợi cưới về, cô muốn yêu thương bù đắp cho con một phần cũng là để tạ lỗi với mẹ con nơi suối vàng. Bao nhiêu năm qua cô đã trả giá nhiều rồi, còn mấy năm cuối đời, cô muốn được hạnh phúc bên con cháu. Vậy mà tụi con có duyên không nợ. Mà tại sao có thai rồi con còn đòi chia tay?



Tôi tưởng như mình đang đứng trước vực thẳm, choáng váng và bám lấy thành giường. Xin phép bà cho mình được nghỉ ngơi, tôi nằm quay đầu vào tường như một con mèo vừa bị đánh…




Trốn viện, tôi lê thân mình ra nghĩa trang, ngả dài bên mộ mẹ. Tôi hỏi mẹ Nợ đời là thế sao? Mẹ nhìn tôi mỉm cười. Mẹ chỉ cười một nụ cười u uất như thế mãi, cả khi còn sống và khi đã mất…



Trời hôm ấy xám xịt, mưa lất phất rơi, tiếng quạ kêu từ đâu ai oán. Xung quanh tôi, mùi nhang khói, hương hoa, mùi cỏ già đã xanh, mùi hơi đất bốc lên khi mưa xuống, lạnh lẽo và cô độc vô cùng…



Tôi cứ nằm thế, cho đến khi hơi ấm từ chiếc áo quen thuộc phủ lên mình kéo tôi ra khỏi vòng tay mẹ. An ngồi cạnh, với điếu thuốc cháy đỏ, không nói gì. Tôi nhận ra rằng mình dễ chịu với hơi ấm đó, và mình cần phải sống biết bao…

P/s : Ảnh chỉ mang tính minh họa, Hane đưa vào cho đỡ chán thôi ko bàn tán vụ ảnh
Về Đầu Trang Go down
 
Nợ đời
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
{--} Diễn đàn ABC21 Trần Phú 2009-2012 {--} :: relax room :: truyện ngắn-
Chuyển đến